C7.
Gắt gao nắm chặt lấy góc quần, Biện Bạch Hiền cứ đứng đó nhìn đối phương ngọt ngào trao đổi nhẫn cho nhau.
Xán Liệt, vị trí bên cạnh cậu rõ ràng phải là của tớ.
Rũ mắt xuống. A, này không chính tớ đã tự mình lựa chọn hay sao.
Đột nhiên nghe thấy một tràng vỗ tay bên người, Biện Bạch Hiền vội vàng ngẩng đầu. Hai người đã trao nhẫn cho nhau xong, tất cả mọi người đều đứng lên nhiệt liệt vỗ tay, tận đáy lòng làm cho hai vị này cảm thấy vui vẻ.
” Xán Liệt và Đa tiểu thư phải hạnh phúc a a !!!”
” Phác Xán Liệt, cậu nếu làm Đa tiểu thư của chúng ta thương tâm là liền xong đời cậu !!!”
” Ô ô ô hảo cảm động !”
“%#? @¥! |~*&. . . . . .”
Biện Bạch Hiền trở tay không kịp cũng phải đứng lên, bắt buộc chính mình phải mỉm cười thật tự nhiên, một chút một chút dùng sức vỗ tay rồi nghe người chung quanh chúc phúc cho họ.
Ha hả, đau quá a.
Nhìn thấy mỹ nhân cùng Xán Liệt trao đổi nhẫn, sóng vai đứng ở trên bục sân khấu nhận bao câu chúc phúc của mọi người, Biện Bạch Hiền trong mắt có hâm mộ, ghen tị, bi thương, hối hận, giải thoát, đau lòng nhanh chóng lẫn lộn, đáy lòng kia một chút độ ấm bị rửa sách không chút dư thừa.
Giống như uống một hơi nước đá, còn như bị một thùng nước lạnh từ đầu đổ vào, lạnh đến thấu tâm can.
Xán Liệt, đau a……….. Tớ đau quá.
Không nghĩ tới Phác Xán Liệt lúc sau xoay người nhìn mình, Biện Bạch Hiền kinh hoàng sửng sốt, bất quá một giây liền phản ứng lại ngay, bình tĩnh hướng về phía kia mỉm cười nở rộ, sinh mệnh dường như cách xa ngàn trùng, cố gắng hướng về phía Xán Liệt mỉm cười.
Bạch Hiền thấy Phác Xán Liệt gắt gao nắm chặt tay, lại cũng không biết nói với Bạch Hiền đã sớm phát hiện bộ vòng tay trên tay đối phương.
Nghi thức đính hôn cũng đến lúc kết thúc, Trương Nghệ Hưng yên lặng dựa dựa vào Bạch Hiền hỏi: “Bạch Hiền, có đi hay không?’
Biện Bạch Hiền không nói gì, chính là dường như giống ngốc tử mắt cứ nhìn mãi ánh hào quang trên người người kia.
Trương Nghệ Hưng nhìn theo ánh mắt Bạch Hiền, Đa tiểu thư đang kéo cánh tay phải của Phác Xán Liệt, hai người không ngờ cứ như thế thân mật đi về phía hội bạn thân để tạ ơn.
Quay đầu lại xem Biện Bạch Hiền, lông mày ẩn nhẫn nhăn lại, ngón tay gắt gao nắm lấy ghế dựa, thân mình một trận run rẩy.
“Bạch Hiền, cậu đừng kích động……..” Trương Nghệ Hưng đau lòng nhìn nam sinh gầy giống như cành cây mỏng manh, bàn tay nhẹ chạm vào lưng Bạch Hiền.
Nhưng tay mới vừa đụng tới bả vai, Biện Bạch Hiền liền ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
” Tiểu Bạch !!!”
” Bạch Hiền !!! Xán Liệt ? Con lại đây để làm chi! Mau trở về !!”
Hảo lạnh quá……… Trái tim đau quá…….
Như thế nào lại đau như vậy? Ha hả, dù sao sẽ không còn nghi thức đính hôn kia dày vò mình như thế nữa………..
Tê…………. Lạnh muốn chết……… Ách ân………. Đau quá a…………
Xán Liệt………… Cậu ở đâu………….. Tớ đau quá…………. Thực rất lạnh………..
” Bạch Hiền cậu ấy………. Không qua khỏi được.”
Phác thúc thúc? Thúc thúc ở đâu, đang nói chuyện với ai, mau cho con thuốc, con đang đau muốn chết.
” Cái gì…….. Như thế nào lại……. Lần trước không phải khỏe lắm sao? Này ba tháng cậu ấy không phải là khá lắm sao? Thuốc thang cũng không thành vấn đề a !!! Vì cái gì, đột nhiên liền……. Liền biến thành như vậy……….”
Xán Liệt? Là Xán Liệt phải không? Tớ không nghe nhầm đi……. Cậu rốt cục cũng đến đây……. Cậu ở đâu mà tớ không thể nào với tới được cậu……. Tớ lạnh lắm, cũng đau lắm, có thể hay không…….. Ôm tớ một chút, một chút thôi!………. Bất quá, Đa tiểu thư sẽ sinh khí đi……… Vẫn là nên quên đi……..
” Kỳ thật ba tháng trước cậu ấy đến tìm ba, cái kia chính là thời điểm cũng là kiểm tra a……. Chỉ còn đại khái là bốn tháng nữa thôi……”
A ! Phác thúc thúc! Không phải con nói đừng cho Phác Xán Liệt biết sao…… Hư !!! Thúc thúc đã hứa giữ bí mật với con cơ mà !!!
” …………. Vì cái gì không nói cho con biết, cậu ấy chính là vì vậy mới rời con đi sao! Có phải hay không!? Ba vì cái gì không nói cho con biết a !!?”
Xán Liệt, cậu đừng nghe Phác thúc thúc nói, thúc thúc lại đang nói nhảm nữa rồi……. Tớ rời cậu đi…….. Là bởi vì…….. Cậu thực rất phiền chán………….
” Cho con đính hôn……… Cũng là ý tưởng của cậu ấy. Cậu ấy chính là muốn cho con hạnh phúc mới làm như vậy, Xán Liệt a……..”
Phác thúc thúc……… Đừng nói nữa………
” Tiểu Bạch cậu ấy………. Ba! Ba nhất định không thể làm cho cậu ấy rời xa con được ! ! Ba nhất định phải cứu cậu ấy a ba !!”
Xán Liệt……… Thực xin lỗi………… Tớ, tớ có thể………..
” Xán Liệt…….. Đừng như vậy………….”
Xán Liệt………..
Thực xin lỗi.
” Ân………..” Biện Bạch Hiền mơ mơ màng màng tỉnh lại, trái tim như xé rách ra, đầu đau như búa bổ làm cho Bạch Hiền rên rỉ thống khổ. Bạch Hiền khó chịu trở mình sang một bên, tay siết chặt lấy ngực.
” Bạch Hiền? Rất đau phải không?” Thanh âm Trương Nghệ Hưng lọt vào tai Biện Bạch Hiền.
” Nghệ, số tiền phẫu…………” Khóe mắt đều nhăn lại, đau đến mức không thể nói chuyện.
Trương Nghệ Hưng như sắp khóc, nhẹ véo véo đùi mình kiềm chế không rơi nước mắt.
” Tiểu Bạch? Cậu tỉnh rồi phải không!?” Phác Xán Liệt bước vào phòng liền nhìn thấy cơ thể run rẩy của Biện Bạch Hiền, ngay lập tức chạy đến bao lấy tay phải Bạch Hiền.
Cảm nhận được độ ấm truyền đến quen thuộc, Biện Bạch Hiền hoảng sợ vội vàng nắm chặt bàn tay to kia, giống như là sợ Xán Liệt trong phút chốc sẽ biến mất.
” Đau……. Thực lạnh…….” Biện Bạch Hiền bị đau , ý thức liền rất rõ ràng cảm thụ được cảm giác chân thật này.
” Rất lạnh phải không!?” Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn điều hòa góc phòng, rõ ràng đã tăng lên đến 32 độ, nhưng trên giường tiểu hài tử kia vẫn là rất lạnh lẽo.
Phác Xán Liệt đau lòng do dự tạm thời rút tay mình ra, nhanh chóng cởi áo khoác.
” Lạnh……..Lạnh……..” Cảm giác được nguồn nhiệt trên tay biến mất, Biện Bạch Hiền gấp đến độ nhíu mày không ngừng nói.
” Tiểu Bạch tớ ở đây………. Không lạnh không lạnh, Xán Liệt ôm cậu sẽ không lạnh.” Phác Xán Liệt cẩn thận xốc chăn lên đi vào, điều chỉnh tư thế đem tay ôm cổ tiểu hài tử Biện Bạch Hiền bên cạnh, khiến cho người cậu ấy yên yên ổn ổn ở trong lồng ngực mình.
Biện Bạch Hiền ánh mắt khe khẽ mở, mơ hồ sờ soạng tay Phác Xán Liệt, còn không định hướng được chính mình đang ở trong lồng ngực Phác Xán Liệt: “Hảo……….. Thực ấm áp……..”
Phác Xán Liệt ý thức được Biện Bạch Hiền muốn nắm tay mình, vì thế dùng tay kia cầm bao lấy tay cậu ấy ủ ấm.
Khẩn cấp lấy bàn tay to lớn kia áp lên mặt mình, Biện Bạch Hiền thoải mái mà mi không còn nhíu chặt nữa, trái tim giống như cũng không còn đau như lần trước: “Xán Liệt……”
Ngẩn người. Phác Xán Liệt một khắc nghe thấy tiểu hài tử kia kêu tên mình, người Xán Liệt bỗng chốc ấm lên, ấm đến độ phát khóc. Xán Liệt đem Biện Bạch Hiền ôm chặt, hai người cư nhiên thân thiết không ngờ như thế, Biện Bạch Hiền bé nhỏ cả người đều được Phác Xán Liệt cẩn thận ôm ấp.
” Xán Liệt ở chỗ này……. Tiểu Bạch ngoan……” Phác Xán Liệt thực muốn dùng cả đời ôn nhu Biện Bạch Hiền, nhìn thấy tiểu hài tử nho nhỏ rụt lại trong ngực mình, thực nghĩ muốn đem trái tim mình móc ra cho Bạch Hiền.
Tớ thật sự hảo yêu cậu a, Tiểu Bạch…….
” Đừng…….. A tê……… Xán Liệt!?” Biện Bạch Hiền cảm giác chính mình giống như ngủ thật lâu, còn mơ thấy Phác Xán Liệt ôm mình thật ấm, kết quả tỉnh lại được người nọ ôm vào trong ngực dọa mình nhảy dựng, ánh mắt trừng giống như nhìn thấy ma quỷ.
Phác Xán Liệt khẽ lấy tay ôn nhu xoa xoa đầu Biện Bạch Hiền: “Cậu đều đã ngủ hai ngày, đói không?”
Biện Bạch Hiền không biết như thế nào, nhìn thấy Phác Xán Liệt định xoa đầu mình, cư nhiên theo phản ứng muốn né tránh.
Sau đó, hai người đều ngây ngẩn cả người.
” Cái kia……….” Biện Bạch Hiền trốn tráng ánh mắt Phác Xán Liệt, mặt càng ngày càng hồng.
“…………. Vì cái gì không muốn cho tớ biết bệnh tình của cậu? Vì cái gì muốn cho tớ đính hôn? Vì cái gì biến mất ba tháng? Vì cái gì phải rời xa tớ? Tiểu Bạch, nói cho tớ biết, vì cái gì?” Phác Xán Liệt buông tay, ánh mắt bi thương nhìn Biện Bạch Hiền.
“………..” Đầu Biện Bạch Hiền quay sang một bên, “……… Bởi vì tớ phiền chán cậu.”
Phác Xán Liệt lúc này lập tức ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”
“………… Tớ nói, tớ cảm thấy phiền chán cậu, quan hệ của hai chúng ta tớ cảm thấy phiền chán, không nghĩ muốn tiếp tục.” Biện Bạch Hiền nhắm mắt lại, trái tim kìm nén đau nói lớn.
” Tớ, tớ phiền cậu sao? Cậu không thương tớ sao? Cậu trước kia không phải nói phải vĩnh viễn cùng nhau chung sống hay sao? Cậu không phải yêu tớ nhất sao? Cậu nói xem tớ có chỗ nào không tốt, tớ nhất định sửa a! Tiểu Bạch, đừng rời xa tớ mà đi được không……….” Phác Xán Liệt giống như đứa nhỏ không biết nên làm cái gì bây giờ, hoảng sợ lại sợ hãi.
Biện Bạch Hiền vẫn nhắm hai mắt, yên lặng không nói gì.
Bởi vì Bạch Hiền chính là sợ lúc mở mắt ra, sẽ nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của người kia, sẽ nhịn không được mà khóc.
“………………..” Phác Xán Liệt ngơ ngác nhìn người nọ ở trên giường bệnh, sau đó đột nhiên dường như nhớ đến cái gì mà hưng phấn hỏi, “Cậu không phải bởi vì bệnh tình mới nói như vậy? Là gạt tớ đúng không !? Ha ha, Tiểu Bạch, nói dối như thế không vui đâu.”
” Không phải.” Biện Bạch Hiền rõ ràng đang gạt bỏ khẳng định của Phác Xán Liệt,” Tớ nói, tớ rất phiền chán, đây là lời nói thật lòng. Tớ không hề nghĩ tớ sẽ ở bên cậu, tình cảm giữa hai người cùng giới quả thật rất hoang đường. Vĩnh viễn? Tớ nói lời này mà cậu cũng tin? Trên thế giới này căn bản không có khái niệm vĩnh viễn. Buông tay đi. Tớ thật sự rất mệt mỏi.”
“………………” Phác Xán Liệt ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Biện Bạch Hiền, hốc mắt có chút hồng hồng.
Đây là người tớ yêu.
Cho dù cậu ấy nhẫn tâm muốn bỏ mình như vậy, cũng là người mình yêu sâu sắc.
” Tiểu Bạch, tớ thật sự yêu cậu đến mức chính bản thân mình không nhận ra.”
Biện Bạch Hiền sống mũi chua xót, vẫn kìm nén không rơi nước mắt.
” Cậu nhìn tớ đi a Tiểu Bạch, làm ơn hãy mở mắt nhìn tớ có được không?”
Trong lòng dường như đổ vào một đống bông, bắt đầu giống như bị dao từ từ đâm vào, trái tim cảm thấy rất đau đớn. Biện Bạch Hiền chính là không chịu mở mắt, bi thương cứ thế lan tràn khiến mình hô hấp không thông.
” Tiểu Bạch, mặc kệ cậu như thế nào, tớ vẫn cứ đi theo cậu, cho dù cậu không thương tớ, tớ cũng muốn chết theo cậu Bạch Hiền.”
” Không thể!!!” Biện Bạch Hiền sợ hãi quay đầu nhìn Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt bị dọa không dám nói. Biện Bạch Hiền phát giác chính mình có điểm kích động, quay đầu sang bên nói: “Nếu cậu vẫn quấn quýt bên tớ, tớ phải đi đến một nơi mà cậu không thể tìm thấy, không bao giờ…….. xuất hiện trước mặt cậu nữa.”
” Không cần…………” So với những đứa nhỏ còn ngây thơ tin những lời này, trong ánh mắt Phác Xán Liệt lần đầu tiên toát ra cảm xúc sợ hãi chưa từng có.
Biện Bạch Hiền nhắm mắt lại: “Tớ có điểm đói bụng, cậu giúp tớ mua đồ ăn đi.”
Phác Xán Liệt nghe thấy người trên giường cư nhiên sai sử mình, trong chốc lát chậm rãi nhếch môi cười: “Được.”
Sau khi chờ Phác Xán Liệt đi ra ngoài, Biện Bạch Hiền lấy di động, nhanh chóng gọi điện cho Trương Nghệ Hưng.
“………..Uy? Nghệ Hưng, anh đang ở đâu?”
Treo điện thoại, Biện Bạch Hiền xốc chăn lên, lại đột nhiên dừng lại.
Bộ vòng tay mang bên phải của mình để ở đâu!?
Biện Bạch Hiền vội vàng sờ sờ tìm trên người mình, không tìm thấy được gấp đến độ phát khóc, lại ở trên giường sờ soạng nửa ngày, cuối cùng lại tìm thấy tủ đầu giường bệnh bộ vòng tay được đặt bình yên trong hộp nhung trang sức.
Bạch Hiền nhẹ nhàng thở ra, lấy ra bộ vòng tay, ánh mắt ôn nhu nhìn bộ trang sức Xán Liệt tặng mình.
Sau đó, nhẹ nhàng lấy nhẫn đeo vào ngón giữa.
Màu bạc của bộ vòng tay lẳng lặng nằm trên mu bàn tay Biện Bạch Hiền, lạnh lẽo đén độ kích thích giác quan Biện Bạch Hiền.
Thực lạnh.
Phác Xán Liệt mang theo bữa sáng chạy nhanh về bệnh viện, thang máy cũng không đi mà trực tiếp chạy cầu thang dành cho người bệnh.
Kích động mở cửa ra, nghênh đón Phác Xán Liệt là phòng bệnh trống rỗng, chăn đệm đã được thu dọn gọn gàng.
Gió lạnh từ phía sau lưng Phác Xán Liệt thổi tới, nhẹ nhàng thổi qua mặt Xán Liệt, sau đó thổi vào phòng bệnh.
Thực lạnh a.